Pages

Friday, February 3, 2012

Tây Bắc Du Xuân: Sơn La - Ấm áp tình người

Chúng tôi quyết định đi về Sơn La cho kịp lịch trình khi trời đã ngả về chiều. Bửa cơm trưa được ăn vào lúc xế chiều khiến bao người cảm thấy vô cùng ngon miệng. Tạm biệt Mộc Châu, đoàn xe tiếp tục lăn bánh trên những triền dốc thoai thoải, quanh co - đặt trưng của miền Tây Bắc. Theo kế hoạch chúng tôi sẽ dừng chân tại Thuần Châu - cách Sơn La tầm 20km, nhà một người quen trong đoàn. Điện thoại đã alo, cơm nước chuẩn bị sẵn, đoàn xe đều đều lăn bánh trong cái giá lạnh trời chiều của vùng núi cao Tây Bắc. Trời đã bớt mờ sương, tôi tăng tốc, chiếc xế đổ đèo nhẹ nhàng như lướt trên điệu nhạc du dương của núi đồi.  Vốn là dân trong Nam, lần đầu ra Bắc, lang thang trên những cung đường quanh co uốn khúc; không tránh khỏi những lúc lo âu vì cung đường lạ. Thế nhưng chiếc xe máy vẫn miệt mài đổ những con dốc gấp khúc với tốc độ 50km-60km/h. Thú thật là tôi chưa bao giờ đổ đèo với vận tốc như thế :D.


Đang bon bon trên đường bổng dưng cả đoàn phía trước như dừng lại, một chiếc xế trong đoàn biểu tình với chiếc bánh xẹp lép. Thay xăm, quyết định nhanh chóng. Nhưng ai thay? Cả đoàn ngơ ngác; tôi xắn tay áo, ngồi bệt xuống đất; loay hoay với kìm, cle...- bố ạ, từ trước tới giờ tôi có biết sửa xe là gì đâu - vậy mà loay hoay 1 tiếng đồng hồ với sự giúp sức của các thành viên khác, tôi và một đồng chí nữa cũng hoàn thành xong nhiệm vụ trong cái ánh sáng lúc được lúc mất của những chiếc đèn pin.

Đã quá trễ cho việc về Sơn La và tiến thêm 20km nữa với những con người phờ phạt vì mệt, lạnh và đói; chúng tôi quyến định điểm dừng chân sẽ ngay thành phố Sơn La; thất hẹn cùng gia đình người Thái đã chuẩn bị đón đoàn. Hành trình tiếp tục chặn đường còn lại, hình như ai cũng muốn về nghỉ ngơi sớm nên cả đoàn bắt đầu tăng tốc nhanh hơn. Màn đêm phủ chiếc chăn đen lên con đường trước mắt, chiếc đèn xe của tôi hắt lên những tia sáng vàng nhạt yếu ớt không đủ soi sáng cho con đường đi. Tôi nhanh chóng quyết định: bám theo chiếc xe phía trước. Bây giờ thì toàn bộ suy nghĩ của tôi bám chặt vào ngọn đèn xe trước để đi, không thể chậm lại được. Đoàn xe bắt đầu tách nhóm, tôi bám theo nhóm dẫn đầu băng băng trên con đường đen kịt; lâu lâu lại hắt lên những tia sáng dìu dịu của nhà dân hai bên đường. Gió đêm len qua chiếc khăn len, chui vào người. Lạnh. Đột nhiên chúng tôi nhận được tin từ nhóm phía sau; một xe của đoàn bị tai nạn trên đường. Một thoáng sững sờ, nhóm đầu chúng tôi quay lại; lo lắng; bất an. Tai nạn khiến cho một bạn gái trong đoàn bong gân chân tay được đưa vào nhà dân bên đường chăm sóc trong lúc các bạn nam loay hoay kiểm tra và sửa lại xe cộ. Sau một lúc được chườm đá, chúng tôi lại có thể tiếp tục lên đường để lại những nụ cười thiện cảm đầu xuân khi giải quyết êm đẹp vụ tai nạn.

Thành phố Sơn La đón chúng tôi vào đêm khuya lạnh; đường phố vắng bóng người. Đón đoàn chúng tôi cũng là dân nhà phượt mà một thành viên trong đoàn đã quen trên chuyến xuyên Việt trước. Đêm. Lạnh. Đói. Bát phở nóng nghi ngút khói càng tăng thêm vị đậm đà đầu lưỡi. Chúng tôi trở về nhà người bạn mới quen khi thời gian đã chuyển dần về ngày mới. Mười bảy con người chen chúc nhau tìm giấc ngủ phục hồi sức cho chặn đường tiếp theo ngày mai. Ngoài hiên gió vẫn lùa từng hồi lạnh buốt. Nhiệt độ cảng về đêm càng lạnh khiến cho những chiếc chăn mỏng cùng hơi nóng của 17 con người vẫn không đủ ấm. Bạn chủ nhà cũng chung số phận co ro bên chúng tôi trong tiết trời lạnh giá. Thời gian trôi và giấc ngủ cũng chập chờn kéo đến..


Sáng. Từ biệt chủ nhà - những tấm lòng hiếu khách, chúng tôi tiếp tục thẳng tiến thêm 20km cho bữa sáng đã được chuẩn bị từ tối hôm qua tại nhà sàn người dân tộc Thái. Đón chúng tôi là một bữa cổ thịnh soạn với những chén rượu ấm nồng được rót bởi cô gái chủ nhà xinh xắn. Vì những chén rượu nồng hay vì nét duyên của người con gái Thái mà các xế nhà chúng tôi cứ mãi bịn rịn không muốn dời chân. Mãi khi các ôm thúc giục liên tục, các chàng trai phố thị mới chịu rời đi. Tạm biệt ngôi nhà sàn đơn sơ, tạm biệt tấm lòng hiếu khách của gia chủ, tạm biệt chung rượu xuân vùng núi ngọt ngào; tạm biệt nét thanh xuân tươi trẻ của em gái mới quen; chúng tôi lại tiếp tục rong ruổi những cung đường đã định. Rời Sơn La, ấm áp tình người.





Kỷ niệm Tây Bắc - xuân 01/2012.

2 comments:

  1. Hay quá a.Nhân ui, đọc mà lâng lâng như sống lại những giờ phút ấy!.A viết tiếp nữa đi, cho e coppy paste vào file word để khi nào nhớ mn thì mang ra đọc nhé,hj

    ReplyDelete
  2. a oi doan tai nan trc khi bi hong xe a hihi

    ReplyDelete