Pages

Monday, February 6, 2012

Tây Bắc Du Xuân: Điện Biên_Ta đã đến đây.

Từ Sơn La chúng tôi vượt đèo Pha Đin - một trong tứ đại đỉnh đèo của miền Tây Bắc - để về Điện Biên. Hôm nay là một ngày trời đẹp, nắng ửng nhẹ đủ làm cho không khí trở nên dịu mát. Những chiếc xe chúng tôi miên man uốn lượn theo những vòng cua liên tiếp của ngọn đèo đã được xếp hạng. Lên dốc rồi lại xuống dốc; quẹo trái rồi lại quẹo phải. Mặt đường rất đẹp, nên chiếc xe lướt qua nhẹ nhàng, có những khúc cua liên tiếp, tôi cho xe đánh võng dạt cả hai bên đường, nghiêng về một bên; thế nhưng cảm giác vẫn an toàn chi lạ. Đồi núi Tây Bắc vẫn tiếp tục lướt qua hai bên với những ngọn đồi nhấp nhô lên xuống.


Không khí của vùng cao mát mẻ dễ chịu; một vài đoạn vẫn còn loáng thoáng sương giăng duy trì cái rét nhẹ đầu xuân của đất trời Tây Bắc. Tôi vi vu theo cảm nhận của riêng mình, với cảnh vật xung quanh, với núi non hùng vĩ, với những vạt nắng nhẹ rơi bên đường; với những áng sương lãng đãng giăng ngang; với màu sắc sặc sỡ của những bộ trang phục của người dân nơi đây; với những chú lợn ủn ỉn chạy rong, dạo chơi trong tiết trời se lạnh ... Yêu biết bao nhiêu những khoảnh khắc như thế, những khoảnh khắc làm cho cuộc đời tôi thêm màu sắc, thêm thi vị; làm cho cuộc hành trình trở nên nhẹ nhàng, cuốn hút bước chân của những người phiêu lãng.




Cứ thế, chúng tôi nhẹ nhàng kết thúc đèo Pha Đin khi thời gian đã ngã về nữa cuối ngày. Dừng lại trạm xăng dưới chân đèo, tiếp nhiên liệu cho các chú xế cho chặn đường kế tiếp. Bữa trưa chúng tôi được dọn ra : bánh chưng, chả lụa, dưa chuột, xúc xích... cộng thêm chút cafe nấu vội, hương vị Tết giữa đường đơn sơ cuốn hút những cái bụng đói meo vì quá bữa. Khi đi thì không sao, lúc dừng lại, bao tử đã được nạp năng lượng thì cảm giác mệt mỏi lại kéo đến. Cái mệt, cái đuối của cả ngày hôm qua vất vả được dịp tung hoành; thêm cái thiếu ngủ của một đêm co ro vì lạnh; mọi người trở nên mệt mỏi. Chúng tôi quyết định nghĩ ngơi, chợp mắt một tí để phục hồi sức khỏe trong cái nắng dịu nhạt của trời chiều. Hàng xế cũng nhân cơ hội đấy nghỉ xả hơi sau một ngọn đèo vất vả.


Chúng tôi về đến thành phố Điện Biên khi mặt trời đã khuất sau đỉnh núi, hắt ánh sáng cuối ngày nhẹ nhàng lên thành phố. Không tính dừng lại ở đây; nhưng khi tượng đài Điện Biên ngay trước mặt, chúng tôi hò nhau chạy lên, dừng chân lại nơi mảnh đất anh hùng dẫu chỉ là những giây phút ngắn ngủi. Tượng đài chiến thắng Điện Biên trong cái nắng dịu nhạt cuối ngày trở nên long lanh, hùng vĩ.


Chúng tôi đã lên đây, thắp những nén hương tưởng niệm, vui đùa chụp ảnh. Với tôi; bất cứ khi nào cũng thế, khi có dịp leo lên những vị trí cao, tôi luôn thích thú nhìn ngắm cuộc sống phía dưới chân mình. Thành phố Điện Biên trong ráng chiều hiện ra buồn man mác. Những mái nhà tường vôi mái ngói khang trang, những con đường rộng mở, những cánh đồng bát ngát làm tiền cảnh cho những rặng núi vùng cao bắt đầu khoát chiếc áo sương mỏng về đêm. Lòng tôi chợt chùn xuống, không thể ngờ được rằng, nơi đây đã in dấu trong những trang lịch sử oai hùng thế giới. Ngày xưa, khi học về chiến thắng Điện Biên, tôi đã tự hào biết bao, mong muốn được một lần chứng kiến mảnh đất anh hùng này. Hôm nay, đứng đây, giữa đất trời Điện Biên, lịch sử hào hùng vang vọng lại, tiếng bom rơi, tiếng may bay gầm thét ... tất cả như một thước phim chiếu chậm xuất hiện trong tôi trong một thoáng lặng.


Chúng tôi còn trở lại nơi đây thêm một lần nữa trong chiều về để thăm hầm Đờ Cát, đồi A1. Thời gian cho phép không được nhiều, nhưng như thế cũng đã đủ cho tôi, một người con miền Nam đất Việt, được đặt chân đến mảnh đất oai hùng, chứng thực chiến tích của cha ông một thời bom đạn. Thế đấy, Điện Biên ơi, ta đã đến đây!

No comments:

Post a Comment