Pages

Wednesday, February 8, 2012

Cực Đông : NẮNG - CÁT - ĐÁ và BIỂN!



Cực đông, địa danh đã nằm trong danh sách phải đến của tôi, cuối cùng cũng đã thành hiện thực. Bỏ lại cuộc sống ngày thường của mình, tôi vác ba lô, lều trại cùng tham gia chặn đường gian khó này với các bạn trẻ khắp mọi miền đất nước. Đối với nhiều người, chuyến đi của tôi như là một kẻ dở hơi, bán mạng. Vâng, mỗi người có một quan điểm khác nhau, một cách sống khác nhau; với tôi, đi để giải phóng mình với những tảng đá nặng nề trong cuộc sống; đi để cảm nhận tình yêu thương con người vẫn đâu đó quanh ta; đi để vượt lên chính bản thân mình, để nhìn lại nghị lực của mình trong những lúc khó khăn gian khổ nhất. Khác với những lần độc hành trước, lần này, tôi may mắn có thêm những người bạn đồng hành cùng chung suy nghĩ!


Miền Trung, những ngày nắng như thiêu đốt, chúng tôi xuất phát ngay giữa tầm nắng gắt, bước chân lên những triền đồi cát phỏng rộp cả da chân. Cứ thế mà đi. Vẫn chiếc máy ảnh trên vai và ba lô phía sau, tôi in những bước chân khám phá hằn sâu trong lớp cát vùng biển. Tiếng cát lạo xao dưới chân, nung nóng cả đôi giầy trekking như muốn cùng với ánh nắng chói chan trên đỉnh đầu đốt cháy con người nhỏ bé. Cảm giác như mình đi giữa sa mạc mênh mông cát trắng mà tôi đã từng được xem ở bộ phim hay kênh truyền hình nào đấy.



Vượt qua vùng cát trắng, chúng tôi lại tiếp tục băng lên những triền đồi thoai thoải; với con đường ngoằn nghèo uốn lượn xung quanh vách núi bám sát mặt biển xanh biên biếc. Thả những bước chân tự do tự tại, cảm nhận thú phiêu linh khi đi giữa một bên là biển rì rào những ngọn sóng, một bên là núi vi vu những cơn gió thổi qua đám lá cây. Mặc cho mồ hôi tuôn ra ước đẩm giữa buổi trưa cuối hạ đầu thu, tôi vẫn tự thưởng thức cho mình những shoot ảnh phiêu bồng của trời, mây biển và núi.





Mệt không? Mệt!


Đuối không? Đuối!


Đi nữa không? Đi!


Đó là tinh thần chung của hai mươi con người chinh phục cực đông bằng đường bộ! Sau giờ nghĩ giữa chặn đường, một vài bạn phải chia tay cung đường bộ và chờ thuyền vào đón. Mười mấy người chúng tôi lại tiếp tục con đường chinh phục của mình xuyên qua những cánh rừng rậm rạp, dốc cứ lên, cứ lên. Những tán rừng đã che bớt đi cái nhìn gay gắt của ông mặt trời, thế nhưng, những tấm áo vẫn oằn mình chịu đựng những đợt mồ hôi thi nhau tuôn chảy. Những đôi chân bắt đầu căng cứng lại, hành trình thêm nhiều chặng dừng chân hơn.




Qua hết một cánh rừng, đoàn chúng tôi tiếp tục chia đôi, một số bạn tiếp tục con đường bộ băng qua tiếp một cánh rừng nữa để đến điểm cắm trại, còn tôi cùng 09 bạn nữa chọn cho mình lối đi nhảy ghềnh đá vòng qua eo biển để đến đích – con đường mà cả người dẫn đường cũng khuyến cáo không nên đi và nhất định không dẫn đi. Và quả thật không có một con đường mòn nào để chúng tôi có thể lần theo.



Trước mặt chúng tôi là những cụm đá ven biển chất chồng thách thức. Bắt đầu cho chặn đường đầy chông gai, vượt qua những dãi đá ấy đúng là một cực hình trong chuyến chinh phục này. Thế nhưng tiếng cười nói và tinh thần lạc quan vẫn đi theo chúng tôi trong từng bước chân. Mỗi lần vượt qua một đoạn nhảy ghềnh khó, tiếng cười nói lại rộn ràng sảng khoái như tự thưởng cho mình khi vượt qua được thử thách ấy. Với tôi, những lúc nhìn các bạn đi qua, lòng không tránh khỏi một cảm giác lo lắng mơ hồ. Nếu như có ai đó trượt chân…. Chỉ thế thôi, tôi không dám nghĩ thêm nữa! Những vực đá như nhăm nhe nuốt chửng những con người nhỏ bé đang dần kiệt sức.



Chiều trôi đi, đêm bắt đầu buông xuống nhưng trước mặt vẫn là ghềnh đá chông chênh, to lớn, ngạo nghễ. Chúng tôi cố đi nhanh hơn, nhưng cũng chả nhanh được bao nhiêu, vượt qua chặn đường gian khó, tưởng đã đến nơi, hóa ra là không phải. Dưới cái ánh sáng chạng vạng mờ mờ tỏ tỏ, dưới con mắt mệt mỏi của người lữ hành, đoạn ghềnh đá trước mặt như không có lối đi. Chúng tôi nằm trải dài trên phiến đá lớn gần sát mặt biển, lòng không khỏi lo lắng. Thế nhưng, đúng như tinh thần của nhưỡng kẻ lãng tử, giữa tình huống khó khăn ấy, tôi vẫn lắng lòng mình nghe tiếng sóng vỗ vào ghềnh những bản tình ca của biển. Chiều mát lạnh, nằm nghe sóng biển, tự dưng lòng người lữ khách chùn xuống, nhớ miên man những kỉ niệm đã qua. Chuyện sống chết bổng nhẹ tênh; chấp nhận một đêm giữa ghềnh đá và những ánh sao lung linh nơi đất lạ, không thức ăn, không nước uống! Liệu có qua được không? Vẫn thấy đó những nguy hiểm trước mặt nhưng sao lòng vẫn bình an một cách lạ lùng, chỉ lợn cợn trong đầu hình ảnh những người thân yêu nhất! Thế rồi vị cứu tinh cũng đến, bác dẫn đường nghe tin đoàn theo hướng vượt ghềnh vẫn chưa về đã xẻ rừng và gặp chúng tôi khi những vi sao đêm đã bắt đầu nhấp nháy. Tạm biệt đường nhảy ghềnh dù chỉ còn một đoạn ngắn nữa thôi, chúng tôi theo chân người dẫn đường len lỏi trong rừng đêm, những ánh đèn pin nhạt nhòa dẫn lối. Trời tối, đến cả bác dẫn đường cũng lạc lối đi trong rừng. Cả đoàn dừng lại, mệt mỏi, bác Ba tìm đường ra đường mòn. Ánh đèn pin tắt lịm để tiết kiệm. Giữa rừng đêm, tiếng gió nhẹ nhàng luồn qua các tán lá, những chú đom đóm nhấp nháy ẩn hiện. Thật tuyệt vời. Dù mệt, dù đói đến rã người nhưng tôi vẫn cảm thấy sảng khoái đến kỳ lạ. Được sống giữa thiên nhiên, trăng, sao, đom đóm chả phải là một trải nghiệm tuyệt vời của chuyến đi hay sao?


Cuối cùng với sự tận tụy của bác Ba, chúng tôi cũng về tới trại, các bạn đi theo hướng khác đã dựng trại, chuẩn bị thức ăn thật chu đáo. Đêm bên biển, gió lộng, sóng vỗ bờ, tiếng ghi ta bập bùng dưới ánh trăng sao bàng bạt, những chén rượu chuyền tay, những khúc ca ngân vang, những tiếng cười rộn ràng của đoàn người chinh phục. Tất cả, tất cả là một kỉ niệm khó quên của người lữ khách. Đêm trải mình giữa biển cát, nghe tiếng sóng vỗ về chìm vào giấc ngủ với tiếng ru của men rượu say nồng, chuẩn bị cho một buổi đón bình minh nơi cực đông của Tổ Quốc.




Ngày 02/09/2011 - Kỷ niệm chuyến hành trình về cực đông với NẮNG – CÁT – ĐÁ và BIỂN.



Monday, February 6, 2012

Tây Bắc Du Xuân: Điện Biên_Ta đã đến đây.

Từ Sơn La chúng tôi vượt đèo Pha Đin - một trong tứ đại đỉnh đèo của miền Tây Bắc - để về Điện Biên. Hôm nay là một ngày trời đẹp, nắng ửng nhẹ đủ làm cho không khí trở nên dịu mát. Những chiếc xe chúng tôi miên man uốn lượn theo những vòng cua liên tiếp của ngọn đèo đã được xếp hạng. Lên dốc rồi lại xuống dốc; quẹo trái rồi lại quẹo phải. Mặt đường rất đẹp, nên chiếc xe lướt qua nhẹ nhàng, có những khúc cua liên tiếp, tôi cho xe đánh võng dạt cả hai bên đường, nghiêng về một bên; thế nhưng cảm giác vẫn an toàn chi lạ. Đồi núi Tây Bắc vẫn tiếp tục lướt qua hai bên với những ngọn đồi nhấp nhô lên xuống.


Không khí của vùng cao mát mẻ dễ chịu; một vài đoạn vẫn còn loáng thoáng sương giăng duy trì cái rét nhẹ đầu xuân của đất trời Tây Bắc. Tôi vi vu theo cảm nhận của riêng mình, với cảnh vật xung quanh, với núi non hùng vĩ, với những vạt nắng nhẹ rơi bên đường; với những áng sương lãng đãng giăng ngang; với màu sắc sặc sỡ của những bộ trang phục của người dân nơi đây; với những chú lợn ủn ỉn chạy rong, dạo chơi trong tiết trời se lạnh ... Yêu biết bao nhiêu những khoảnh khắc như thế, những khoảnh khắc làm cho cuộc đời tôi thêm màu sắc, thêm thi vị; làm cho cuộc hành trình trở nên nhẹ nhàng, cuốn hút bước chân của những người phiêu lãng.




Cứ thế, chúng tôi nhẹ nhàng kết thúc đèo Pha Đin khi thời gian đã ngã về nữa cuối ngày. Dừng lại trạm xăng dưới chân đèo, tiếp nhiên liệu cho các chú xế cho chặn đường kế tiếp. Bữa trưa chúng tôi được dọn ra : bánh chưng, chả lụa, dưa chuột, xúc xích... cộng thêm chút cafe nấu vội, hương vị Tết giữa đường đơn sơ cuốn hút những cái bụng đói meo vì quá bữa. Khi đi thì không sao, lúc dừng lại, bao tử đã được nạp năng lượng thì cảm giác mệt mỏi lại kéo đến. Cái mệt, cái đuối của cả ngày hôm qua vất vả được dịp tung hoành; thêm cái thiếu ngủ của một đêm co ro vì lạnh; mọi người trở nên mệt mỏi. Chúng tôi quyết định nghĩ ngơi, chợp mắt một tí để phục hồi sức khỏe trong cái nắng dịu nhạt của trời chiều. Hàng xế cũng nhân cơ hội đấy nghỉ xả hơi sau một ngọn đèo vất vả.


Chúng tôi về đến thành phố Điện Biên khi mặt trời đã khuất sau đỉnh núi, hắt ánh sáng cuối ngày nhẹ nhàng lên thành phố. Không tính dừng lại ở đây; nhưng khi tượng đài Điện Biên ngay trước mặt, chúng tôi hò nhau chạy lên, dừng chân lại nơi mảnh đất anh hùng dẫu chỉ là những giây phút ngắn ngủi. Tượng đài chiến thắng Điện Biên trong cái nắng dịu nhạt cuối ngày trở nên long lanh, hùng vĩ.


Chúng tôi đã lên đây, thắp những nén hương tưởng niệm, vui đùa chụp ảnh. Với tôi; bất cứ khi nào cũng thế, khi có dịp leo lên những vị trí cao, tôi luôn thích thú nhìn ngắm cuộc sống phía dưới chân mình. Thành phố Điện Biên trong ráng chiều hiện ra buồn man mác. Những mái nhà tường vôi mái ngói khang trang, những con đường rộng mở, những cánh đồng bát ngát làm tiền cảnh cho những rặng núi vùng cao bắt đầu khoát chiếc áo sương mỏng về đêm. Lòng tôi chợt chùn xuống, không thể ngờ được rằng, nơi đây đã in dấu trong những trang lịch sử oai hùng thế giới. Ngày xưa, khi học về chiến thắng Điện Biên, tôi đã tự hào biết bao, mong muốn được một lần chứng kiến mảnh đất anh hùng này. Hôm nay, đứng đây, giữa đất trời Điện Biên, lịch sử hào hùng vang vọng lại, tiếng bom rơi, tiếng may bay gầm thét ... tất cả như một thước phim chiếu chậm xuất hiện trong tôi trong một thoáng lặng.


Chúng tôi còn trở lại nơi đây thêm một lần nữa trong chiều về để thăm hầm Đờ Cát, đồi A1. Thời gian cho phép không được nhiều, nhưng như thế cũng đã đủ cho tôi, một người con miền Nam đất Việt, được đặt chân đến mảnh đất oai hùng, chứng thực chiến tích của cha ông một thời bom đạn. Thế đấy, Điện Biên ơi, ta đã đến đây!

Friday, February 3, 2012

Tây Bắc Du Xuân: Sơn La - Ấm áp tình người

Chúng tôi quyết định đi về Sơn La cho kịp lịch trình khi trời đã ngả về chiều. Bửa cơm trưa được ăn vào lúc xế chiều khiến bao người cảm thấy vô cùng ngon miệng. Tạm biệt Mộc Châu, đoàn xe tiếp tục lăn bánh trên những triền dốc thoai thoải, quanh co - đặt trưng của miền Tây Bắc. Theo kế hoạch chúng tôi sẽ dừng chân tại Thuần Châu - cách Sơn La tầm 20km, nhà một người quen trong đoàn. Điện thoại đã alo, cơm nước chuẩn bị sẵn, đoàn xe đều đều lăn bánh trong cái giá lạnh trời chiều của vùng núi cao Tây Bắc. Trời đã bớt mờ sương, tôi tăng tốc, chiếc xế đổ đèo nhẹ nhàng như lướt trên điệu nhạc du dương của núi đồi.  Vốn là dân trong Nam, lần đầu ra Bắc, lang thang trên những cung đường quanh co uốn khúc; không tránh khỏi những lúc lo âu vì cung đường lạ. Thế nhưng chiếc xe máy vẫn miệt mài đổ những con dốc gấp khúc với tốc độ 50km-60km/h. Thú thật là tôi chưa bao giờ đổ đèo với vận tốc như thế :D.


Đang bon bon trên đường bổng dưng cả đoàn phía trước như dừng lại, một chiếc xế trong đoàn biểu tình với chiếc bánh xẹp lép. Thay xăm, quyết định nhanh chóng. Nhưng ai thay? Cả đoàn ngơ ngác; tôi xắn tay áo, ngồi bệt xuống đất; loay hoay với kìm, cle...- bố ạ, từ trước tới giờ tôi có biết sửa xe là gì đâu - vậy mà loay hoay 1 tiếng đồng hồ với sự giúp sức của các thành viên khác, tôi và một đồng chí nữa cũng hoàn thành xong nhiệm vụ trong cái ánh sáng lúc được lúc mất của những chiếc đèn pin.

Đã quá trễ cho việc về Sơn La và tiến thêm 20km nữa với những con người phờ phạt vì mệt, lạnh và đói; chúng tôi quyến định điểm dừng chân sẽ ngay thành phố Sơn La; thất hẹn cùng gia đình người Thái đã chuẩn bị đón đoàn. Hành trình tiếp tục chặn đường còn lại, hình như ai cũng muốn về nghỉ ngơi sớm nên cả đoàn bắt đầu tăng tốc nhanh hơn. Màn đêm phủ chiếc chăn đen lên con đường trước mắt, chiếc đèn xe của tôi hắt lên những tia sáng vàng nhạt yếu ớt không đủ soi sáng cho con đường đi. Tôi nhanh chóng quyết định: bám theo chiếc xe phía trước. Bây giờ thì toàn bộ suy nghĩ của tôi bám chặt vào ngọn đèn xe trước để đi, không thể chậm lại được. Đoàn xe bắt đầu tách nhóm, tôi bám theo nhóm dẫn đầu băng băng trên con đường đen kịt; lâu lâu lại hắt lên những tia sáng dìu dịu của nhà dân hai bên đường. Gió đêm len qua chiếc khăn len, chui vào người. Lạnh. Đột nhiên chúng tôi nhận được tin từ nhóm phía sau; một xe của đoàn bị tai nạn trên đường. Một thoáng sững sờ, nhóm đầu chúng tôi quay lại; lo lắng; bất an. Tai nạn khiến cho một bạn gái trong đoàn bong gân chân tay được đưa vào nhà dân bên đường chăm sóc trong lúc các bạn nam loay hoay kiểm tra và sửa lại xe cộ. Sau một lúc được chườm đá, chúng tôi lại có thể tiếp tục lên đường để lại những nụ cười thiện cảm đầu xuân khi giải quyết êm đẹp vụ tai nạn.

Thành phố Sơn La đón chúng tôi vào đêm khuya lạnh; đường phố vắng bóng người. Đón đoàn chúng tôi cũng là dân nhà phượt mà một thành viên trong đoàn đã quen trên chuyến xuyên Việt trước. Đêm. Lạnh. Đói. Bát phở nóng nghi ngút khói càng tăng thêm vị đậm đà đầu lưỡi. Chúng tôi trở về nhà người bạn mới quen khi thời gian đã chuyển dần về ngày mới. Mười bảy con người chen chúc nhau tìm giấc ngủ phục hồi sức cho chặn đường tiếp theo ngày mai. Ngoài hiên gió vẫn lùa từng hồi lạnh buốt. Nhiệt độ cảng về đêm càng lạnh khiến cho những chiếc chăn mỏng cùng hơi nóng của 17 con người vẫn không đủ ấm. Bạn chủ nhà cũng chung số phận co ro bên chúng tôi trong tiết trời lạnh giá. Thời gian trôi và giấc ngủ cũng chập chờn kéo đến..


Sáng. Từ biệt chủ nhà - những tấm lòng hiếu khách, chúng tôi tiếp tục thẳng tiến thêm 20km cho bữa sáng đã được chuẩn bị từ tối hôm qua tại nhà sàn người dân tộc Thái. Đón chúng tôi là một bữa cổ thịnh soạn với những chén rượu ấm nồng được rót bởi cô gái chủ nhà xinh xắn. Vì những chén rượu nồng hay vì nét duyên của người con gái Thái mà các xế nhà chúng tôi cứ mãi bịn rịn không muốn dời chân. Mãi khi các ôm thúc giục liên tục, các chàng trai phố thị mới chịu rời đi. Tạm biệt ngôi nhà sàn đơn sơ, tạm biệt tấm lòng hiếu khách của gia chủ, tạm biệt chung rượu xuân vùng núi ngọt ngào; tạm biệt nét thanh xuân tươi trẻ của em gái mới quen; chúng tôi lại tiếp tục rong ruổi những cung đường đã định. Rời Sơn La, ấm áp tình người.





Kỷ niệm Tây Bắc - xuân 01/2012.

Thursday, February 2, 2012

Tây Bắc Du Xuân : Mộc Châu, những cung đường đầy sương:



Chiếc  phi cơ đỗ xuống sân bay Nội Bài lúc 3h45 phút sáng, giọng cô tiếp viên lảnh lót “nhiệt độ bên ngoài là 110C”. Bước xuống điểm hẹn tại bưu điện Hà Đông – rét run cầm cập – 4h30 phút sáng. Đoàn hẹn 5h00, co ro bên góc bưu điện, cái rét hoành hành dữ dội, mặc dù mình đã trang bị 02 lớp quần và 03 lớp áo. Vẫn không ăn thua. Chú tài xế Taxi hỏi mình ái ngại “ anh xuống ở đây àh?”. Chưa bao giờ mà mình lại mong thời gian trôi qua nhanh đến thế. Kim đồng hồ chỉ quá 5h00, vẫn chưa có mống nào tới. Lạnh. Mình lang thang tìm quán cóc ven đường bổ sung tô miến ngang nóng hổi cho ấm bụng. Ngồi xoa tay, húp từng muỗng nước lèo trong cái rét buốt cũng hay ra phết.
Ngày xuất phát không được suông sẻ, một chiếc xe trong đoàn tự nhiên trở chứng chạy được một đoạn lại “tạch tạch tạch” đứng im biểu tình. Sáng mồng 03 Tết, đập cửa các tiệm sửa xe bảo họ dậy khai trương :D. Cuối cùng chiếc xe cũng phải phục tùng sau khi qua hai tiệm sửa chữa. Đường lên Mộc Châu quanh co uốn lượn, bắt đầu cho một kỳ phiêu lưu đáng nhớ!


Tây Bắc đã quyến rũ tôi qua từng tấm hình trên mạng. Hôm nay, được đi giữa núi đồi Tây Bắc, lòng rộn ràng một nỗi háo hức. Chiếc xe lăn bánh trên những cung đường luồn trong những đồi núi nhấp nhô. Trời vẫn lạnh, vẫn rét nhưng vẫn không làm nao lòng kẻ lãng tử thích phiêu bồng, lang bạt.

Lần đầu đến Tây Bắc, lần đầu được mục thị cơm Lam, thứ cơm được nấu trong ống tre, chỉ việc tách vỏ tre ra là có miếng cơm thơm phức. Làm ống cơm Lam chấm muối vừng giữa trời Tây Bắc, lòng khoan khoái chi lạ. Không biết các anh em cùng đoàn có cảm giác như thế nào, nhưng với tôi, đó quả là một sự khởi đầu đầy mê hoặc. Những ống tre xanh tươi, quyện trong khói bếp mờ ảo, ánh lửa le lói. Tôi vội chụp cho mình một kỷ niêm về món ăn đã trở thành thương hiệu này, giữa gian chòi tạm bợ chứ không ở trong những nhà hàng sang trọng đèn đuốc lập lòe, thế mới là chất cơm Lam, giản dị như chính người dân Tây Bắc.


Chuyến du xuân của tôi bắt đầu trong những chặn đường ẩm ướt sương mù. Sương dày đặt mặc dù giữa trưa nắng. Tôi phải hạ ga xuống, chạy chầm chận xuyên qua màn sương ướt lạnh. Không nhìn thấy xe phía trước và phía sau mình, tôi lò mò theo vạch kẻ giữa đường mà tiến từng vòng xe một. Cứ thế, tôi lò mò trong tiết trời lạnh buốt, sương tấp vào mặt ướt đẩm. Những vòng xe lăn đều chậm rãi như đang phiêu linh trong cảnh tiên bồng với những đám mây trắng bồng bềnh những khi lên dốc. Và cũng những cảnh ấy lại cho tôi cảm giác như đi xuống vực sâu thăm thẳm trên những con dốc xuống. Xe vẫn cứ xuống dốc, phía trước mặt chỉ là màu trắng dày đặt của sương mù, xe đi như lao vào vực sâu không đáy. Thấp thỏm, thi vị và miên man... những cảm xúc đan xen lẫn lộn.


Sương mù khiến cho tốc độ di chuyển của đoàn chậm lại. Về đến Mộc Châu khi trời đã xế chiều. Chạy tìm cho mình những luống hoa cải còn sót lại. Nhưng đã trễ. Những cánh đồng hoa cải giờ chỉ còn lại những vạt đất xám xịt. Chợt bắt gặp trên bên đường một góc vườn trắng sáng hoa mận, cái thứ hoa cũng nỗi tiếng ở vùng Tây Bắc này. Những chiếc canon, nikon cùng dương lên; những cô cậu mẫu thùng thình trong đống quần áo đi mưa dày khủng khiếp cũng hí hởn làm dáng. Nhí nhảnh, hồn nhiên. 


Tôi cũng vác chiếc máy ảnh trên vai, đắm chìm với vẻ đẹp đơn sơ của loài hoa này. Những cánh hoa trắng buốt, điểm thêm từng cộng nhụy vàng khẻ rùng mình theo những đợt gió chiều phủ đầy sương lạnh; khoe sắc đón chào mùa xuân mới. Chúng tôi không dừng lại để đến với những đồi chè xanh bạt ngàn hay thưởng thức vị sữa bò nỗi tiếng nơi đây. Mộc Châu - với đoàn chúng tôi - như một điểm dừng chân; đọng lại trong tôi cao nguyên này là những cung đường đầy sương huyền ảo; là những cánh hoa mận trắng xinh xinh rung rinh trong gió chiều lạnh giá.



Kỷ niệm Xuân Tây Bắc 01/2012