Pages

Wednesday, January 18, 2012

Độc Hành : Đà Lạt_Đêm cô đơn.



Tôi về tới thành phố Đà Lạt khi những ngọn đèn đem bắt đầu được chiếu sáng. Bụng đói cồn cào, đảo xe bùng binh đầu chợ, những hàng quán xén bắt đầu lục đục mở hàng. Dựng xe bên một gánh bún khi chủ hàng còn loay hoay, kê bàn, bao bếp. Mùi nước lèo bay lên sực nức mũi (hay tại do mình đói???).

” Cho em tô bún riêu chị ơi”. Vẫn cái giọng Huế ngọt ngào “Giò không em?”. Hình như ở Đà Lạt này, người Huế sinh sống lại chủ yếu hay sao ấy! “Có ạ, cho em tô riêu giò”.

Tôi là người mở hàng cho gánh bún này, hi vọng tôi nay chị chủ gánh hàng mua may bán đắt. Vẫn kiểu rau xắt nhỏ đặt trưng cùng với tô bún thơm ngậy mang ra. Đói. Tôi ngồi ăn ngấu nghiến một thoáng đã sạch tô. “Tính tiền ạ”. “Mười lăm ngàn em”. Cái giá quá ok cho một tô bún riêu giò. Phóng xe máy qua đường ánh sáng gồ ghề đá, về khách sạn gội rữa cát bụi của một ngày rong ruổi. Dòng nước ấm khôi phụ lại cho tôi thêm sinh lực, chạy xuống lấy xe. “Đi nữa hả con?” giọng cô chủ khách sạn niềm nở. “ Vâng, con lòng vòng thành phố một tí”. Vác tripod, máy ảnh cùng con chiến mã thuê vù ra Hồ Xuân Hương.
Thành phố về đêm trở lạnh, chạy xe nhè nhẹ men theo hồ một vòng để cảm nhận sự khác biệt của nơi này giữa ngày và đêm. Có quá nhiều du khách vào thời điểm này, rộn ràng những chiếc xe đạp đôi, cùng tiếng đùa giỡn của các bạn trẻ. Những góc tỉnh lặng thì các cặp tình nhân đang ngồi bên nhau tình tự khiến tôi cứ mãi băn khoăn. Một mình đi vào chỉ sợ làm người ra khó chịu. Thế nên tôi cứ chần chừ, nữa muốn vào bãi cỏ, nữa lại không. Cuối cùng, làm mặt dày như không quan tâm xung quanh, phóng xe lên đường đi bộ, vác ba lô, tripod máy ảnh để tác nghiệp. Hành động của tôi cũng khiến một vài đôi tò mò, nhưng chỉ được vài phút, họ lại quay lại với đề tài thú vị của hai kẻ yêu nhau, hơn là để ý đến một kể rỗi hơi lang thang một mình này. Cũng nhờ vậy mà tôi không còn lo lắng để thả hồn mình vào những ngọn đèn lung linh dưới làn nước Hồ Xuân Hương lạnh buốt.



Ngắm Thủy Tạ soi mình giữa lòng hồ, một màu xanh lam nhẹ, khiến nó trở nên lạnh hơn giữa tiết trời Đà Lạt, như một mảng tinh thể được chạm khắc lấp lánh nỗi bậc, mặc cho xung quanh đèn đường hàng quán đua nhau ganh tị. Lại tiếp tục vác tripod, dọc theo vỉa hè dành cho người đi bộ, tôi lang thang tìm nhữn góc nhìn khác về đêm của Đà Lạt, lâu lâu, bắt gặp những chiếc xe máy dựng bên lề sát lòng hồ của những tay câu cá, một thú vui tao nhã của dân xứ Cao Nguyên này. Đi gần hồ, hơi ngước ban đêm bốc lên lạnh càng thêm lạnh, đặt biệt là một mình như tôi, cố tìm một chút ấm áp của đêm lạnh qua ánh sáng vàng của tháp anten bưu điện và hàng đèn cao áp chiếu sáng dọc bờ hồ. Chính những mảng màu ấm này mà đêm Đà Lạt dường như đỡ rét hơn với những bước chân cô độc.



Vòng quanh Hồ, xong đưa con xế leo những con dốc thoai thoải không ánh đèn đường, vài đoạn hắt ra ánh sáng từ những ngôi nhà dọc hai bên đủ cho người lữ khác tôi nhận biết được cảnh vật xung quanh. Lên cao hơn và xa hơn, thu lại toàn cảnh Hồ Xuân Hương trong đêm lạnh, như một dãi lụa vắt ngang giữa lòng thành phố.



Sương bắt đầu rơi, cảnh vật nhòe đi vì lạnh. Những ngọn đèn phố lấp lánh sau những tán thông đen ngòm, như những ánh đom đóm lập lòe của một câu chuyện cổ chú bé hiếu học ngày xua má thường kể cho tôi nghe.



Tiếng thông reo giữa đêm tối tĩnh mịch làm cho lòng người thêm cô đơn trong giá lạnh. Những ánh sáng vàng nhợt của đèn đường không đủ sưởi ấm cho cả một không gian rộng lớn. Những bước chân phiêu lãng, rong ruổi trên những triền dốc thoai thoải của thành phố. Lạnh. Cô đơn. Tê tái. Những cảm xúc mà trong cuộc độc hành nào cũng có, như một gia vị thêm vào cho những bước đi thêm màu sắc và mùi vị; mà nếu mất đi thì chắc hẳn những chuyến phiêu lưu độc bước không còn hấp dẫn người lữ khách đơn côi. Đêm Đà Lạt đón một bóng người đơn độc, chậm chậm xuyên qua phố thị, bóng nghiêng nghiêng, xiêu xiêu qua những tia sáng vàng nhợt của những ngọn đèn cao áp. Người khách ấy ngước mặt lên : đêm nay là một đêm không trăng.


Một ngày đi mệt nhọc nên tô bún riêu hồi chiều chả thấm vào đâu, bụng lại bắt đầu cồn cào. Chợt nhớ lúc sáng đi ngang qua khu Hòa Bình, có quán lẩu một người; cái tên quán nghe ngồ ngộ, hứa với bụng sẽ ghé qua xem thử lẩu một người là như thế nào. Đây là dịp để ghé rồi đây. Quyết định. Đảo xe trở về khu Hòa Bình, cái lạnh tê cả tay. Thứ 7. Khu Hòa Bình tổ chức phố đi bộ, mà khổ nổi cái quán lẩu lại nằm trong khu phố đó. Vòng xe hai đầu đề bị chắn không vô được, đành phải gởi xe. “3000 đồng, nhưng chỉ gởi đến 10h thôi đấy”. Nhìn đồng hồ, còn hơn 30’ nữa: đủ để mình ăn. Ok. Gởi xe. Bước vội qua khu phố đông người để vào quán. Mình không có thời gian để tản bộ xung quanh.

Quán thiết kế khá ấm cúng, bàn ghế sạch sẽ sang trọng. Ắt hẳn với không gian này thì ăn sẽ ngon lắm đây. Lúc tôi bước vô, trong quán cũng có vài bàn đã có người. Chả bàn nào đi một mình như tôi cả. Kệ. Chọn một bàn có thể nhìn ra cửa., đặt những thứ lỉnh kỉnh của mình ở phía đối diện.

“Anh dùng gì ạ?” – memu được đưa ra. Thích. Vì một em gái gọi mình bằng anh, bởi thường ngày những em gái trẻ đẹp kiêu kỳ thường tôn mình lên chức chú lận. Mặc dù mình vẫn còn trẻ chán với các em. Hình như con gái bao giờ cũng thế cả.
Lướt qua thực đơn, cũng nhiều món ra phết, lẫu, nướng…. ; chọn cho mình món lẩu nấm gà. Như vẫn chưa tin là có lẩu dành cho 1 người, mình lém lỉnh với em gái:

“Đúng là lẩu một người phải không em?”.

“Dạ, một người”. Ôi, cái giọng con gái Đà Lạt!!!.

“Anh uống gì thêm không ạ?”.

“Rượu nóng là sao em?”- thấy trong menu có.

“Dạ, là rượu được hâm nóng lên ạ”.

“Thế có bán ly không?”.

“Dạ không, rượu bán theo bình ạ?”.

“ Một bình nhiều không em?”.

“Dạ khoảng một xị ạ”.

“Thôi, thôi… anh mà uống hết một xị thì anh thì chết mất – trời lạnh tính kiếm gì uống cho ấm”.

“Vậy anh dùng trà gừng nhé”.

“Ừ cũng được, cho anh cốc trà gừng nóng ấy”.

Ngồi một lát, nồi lẩu được phục vụ, nho nhỏ trông vui và đẹp mắt:



Với giá 39000 đồng cho một nồi lẩu như thế này thì thật tuyệt. Tôi hoàn toàn đề nghị các bạn, nếu đi một mình như tôi hay đi hai mình thì đây là quán nên đến để thưởng thức. Sở dĩ tôi không đề nghị cho một nhóm bạn, bởi không gian thiết kế ở đây phù hợp cho một hoặc hai người. Ăn uống trong sự im lặng lịch sự chứ không xô bồ như những quán lẩu Sài Gòn. Tôi lại ghé tiếp ở đây thêm một lần nữa vào đêm cuối chào Đà Lạt, nhưng với một cảm giác không thích thú như lúc này. Bởi ngày hôm ấy có một vài nhóm bạn kéo nhau vào quán, ăn uống, nói năng ầm ỉ, mất đi cái nét đặt trưng của quán mà tôi thích: sự im lặng, nhẹ nhàng và ấm cúng. Bởi thế mà món ăn cũng mất đi phần nào hương vị. Đến lúc ấy tôi mới tâm đắt với câu nói của vị giáo sư nào đó khi nới về nghệ thuật ẩm thực. Ăn không phải chỉ dùng miệng, vị giác; mà là sự kết hợp của các giác quan khác: nghe, ngửi, nhìn, nếm…. Các bạn trẻ ấy chỉ dùng có một thứ là miệng để ăn mà thôi, không thưởng thức hết được cái thú ẩm thực. Buồn cho tôi, cho quán và cho cả các bạn đang cười nói ồn ào kia.
47000 đồng cho một nồi lẩu (mà sức của tôi vẫn phải chừa lại nữa dĩa mì tươi) và ly trà gừng nóng. Khá ok cho một quán nằm trong phố du lịch của Đà Lạt. Chào tạm biệt quán với thiện cảm dành cho nơi này lên đến điểm 8, tôi quay lại với phố phường Đà Lạt. Được bổ sung năng lượng, cái lạnh hồi nãy biến mất, tôi tiếp tục đảo một vòng qua phố thị, cảm nhận tiếp tục cái lạnh, cô đơn, lãng tử của kẻ lữ hành phiêu bạc. Góc phố thị rực rỡ ánh đèn trong một không gian giá buốt.



Vẫn những vòng bánh xe lăn tròn, chậm đều trong đêm tối, phố phường Đà Lạt dần thưa người. Sương bắt đầu dày hơn. Đà Lạt trở nên vắng lặng; cảm giác cô đơn ùa về gặm nhấm từng bước chân. Phố thị bắt đầu vào giấc ngủ, kéo chiếc chăn sương đắp hờ qua từng nóc phố. Tôi chậm chậm bẻ tay lái về khách sạn, với một cảm xúc miên mang khó tả


No comments:

Post a Comment